Sense: A Cyberpunk Ghost Story là game phiêu lưu rùng rợn mượn yếu tố cyberpunk làm bối cảnh, mang nhiều yếu tố văn hóa và tâm linh châu Á nên khá gần gũi với người chơi nước ta. Trải nghiệm game được lấy cảm hứng từ hai series game kinh dị sinh tồn kinh điển Clock Tower và Fatal Frame, nhưng xây dựng bối cảnh tại Neo Hong Kong năm 2083. Nhân vật chính Mã Mỹ Lâm (Mei Lin Mak) vô tình lạc trôi vào cuộc phiêu lưu nhuốm đầy màu sắc siêu nhiên. Người chơi phải giúp nhân vật tìm cách thoát khỏi nơi này, dẫn dắt bạn đến những câu hỏi đầy ma mị về thực và ảo trước những gì được chứng kiến.
Đang xem: Game sense là gì
Mặc dù lấy bối cảnh cyberpunk, nhưng Sense: A Cyberpunk Ghost Story có rất ít cảm giác cyberpunk trong đó, đặc biệt khi so với cái tên “cao to đen hôi” như Cyberpunk 2077. Điều này thể hiện ngay từ một số câu thoại ở đầu trải nghiệm, khi Mã Mỹ Lâm lẩm bẩm rất lạc quan trên con đường “độc cô cầu bại” về cuộc sống khiến tôi từ chối hiểu. Có vẻ như tôi và nhà phát triển Suzaku “đồng sàng dị mộng” quan điểm về cyberpunk. Vấn đề này xin nhường lại cho bạn trải nghiệm và tự đánh giá, nhưng tôi nghĩ chỉ dựa trên yếu tố cấy ghép máy móc vào người thì chưa đủ để gọi là cyberpunk.
Đồ họa trong Sense: A Cyberpunk Ghost Story cũng vậy. Ngoài các ánh đèn nhiều màu sắc mà bạn có thể thấy trên đường phố Neo Hong Kong hay bên ngoài khung cửa sổ nhìn từ trong khu chung cư Trung Hưng (Chong Sing) bí ẩn, yếu tố mỹ thuật trong game cũng không mang đến cảm giác cyberpunk dù đây là địa điểm diễn ra trải nghiệm chính. Đó cũng là nơi mà bạn phải tìm các manh mối, thu thập vật phẩm để giải những câu đố đơn giản và đối mặt với nhiều bóng ma lẩn khuất được “cyberpunk hóa” bằng hiệu ứng glitch hình ảnh. Chúng dường như là chủ đích thiết kế của nhà phát triển.
Tuy không biết có nên gọi là điểm cộng không, nhưng Sense: A Cyberpunk Ghost Story rất được đầu tư và chăm chút hình ảnh trong những phân đoạn mà nhân vật chính “bay màu”. Trò chơi có phần artwork mang đậm dấu ấn riêng, không thể nhầm lẫn với bất kỳ tựa game nào mà tôi từng trải nghiệm trước đây. Đó là các hình tĩnh, được xây dựng có phần giống những khung hình trong truyện tranh nhưng không có các ô lời thoại như thường thấy. Tuy nhiên, những artwork này có thể tạo cảm giác khác biệt so với tổng thể hình ảnh bên trong chung cư Trung Hưng dù không phải thế.
Lý do là bạn thường bận rộn với trải nghiệm, nên không đủ thời gian xem xét kỹ lưỡng do khác biệt về màu sắc và không gian. Đáng chú ý, mặc dù tạo hình nhân vật chính có thể khiến một số người chơi mất tập trung, nhưng tôi không thể không nhận thấy biểu cảm của Mã Mỹ Lâm khá ấn tượng, lột tả được cảm xúc của nhân vật trong từng hoàn cảnh nhất định. Ngay cả những bóng ma trong trải nghiệm cũng để lại ấn tượng không kém vì sự đa dạng trong xây dựng hình ảnh. Mỗi vai “phản diện” đều có sự độc đáo riêng, pha trộn giữa tâm linh trong văn hóa châu Á và chút cảm giác cyberpunk.
Xem thêm: Nhà Phát Triển Tặng Game 18+ Là Gì Và Vì Sao Chơi Chúng Rất Là “Sướng”
Ở góc độ người chơi, trải nghiệm game có phần giống The Coma 2: Vicious Sisters, trong khi yếu tố tâm linh mang nhiều màu sắc như Detention hơn. Do cùng màu sắc văn hóa châu Á, các yếu tố này khá quen thuộc với người chơi trong nước và đóng vai trò không nhỏ trong trải nghiệm. Có một chi tiết khá thú vị là khi người chơi được giải thích về ý nghĩa của cái gọi là “ba hồn bảy vía”. Về cơ bản, trải nghiệm có phần giống dòng game point-and-click. Trong đó, người chơi điều khiển nhân vật đi khám phá khắp nơi trong chung cư Trung Hưng, tìm kiếm vật phẩm và thu thập manh mối.
Thế nhưng, vấn đề lớn nhất của Sense: A Cyberpunk Ghost Story là trải nghiệm game vô cùng tuyến tính. Mọi vật phẩm hay tương tác đều chỉ có thể thực hiện nếu như trước đó bạn tìm ra nhu cầu sử dụng vật phẩm đó. Đơn cử như tình huống ở đầu trải nghiệm cần người chơi làm chìa khóa giả, nhưng bạn chỉ có thể thu thập các vật phẩm liên quan nói trên một khi Mã Mỹ Lâm nhận ra lý do chính đáng để dùng đến chúng. Trong khi đó, một số vật phẩm dường như chẳng có công dụng gì ở thời điểm đó lại được nhân vật vui vẻ cất vào hành trang với lý do “biết đâu sẽ cần đến” rất là bất nhất.
Nếu chỉ là vài trường hợp không nói. Đằng này, những tình huống như trên diễn ra thường xuyên trong trải nghiệm khiến tôi khá ức chế. Có chút may mắn khi vấn đề “sớm nắng chiều mưa” của nhân vật càng được cải thiện trong trải nghiệm về sau, nhưng đáng tiếc là quá trình sàng quà sàng lại như trên vẫn giữ nguyên như cơ chế gameplay cốt lõi của trò chơi. Lối thiết kế “old-school” này ít nhiều làm trải nghiệm kém hào hứng hơn, nhất là khi yếu tố kinh dị trong game chỉ dừng ở mức độ rùng rợn, hiếm có ‘jump-scare’ hay đến mức gây sợ hãi trong suốt thời lượng chơi.
Xem thêm: Cách Chơi Irelia – Irelia Mùa 11: Bảng Ngọc, Cách Lên Đồ
Ý đồ của nhà phát triển không gì ngoài mục đích khiến bạn đụng độ với những bóng ma lởn vởn và vượt qua các khoảnh khắc “bấm nhanh kẻo chết” bằng QTE. Nó liên quan đến một cơ chế gameplay khác của Sense: A Cyberpunk Ghost Story mà tôi muốn để dành làm điều bất ngờ cho bạn. Chưa kể, trải nghiệm game cũng có vài ‘bonus’ thú vị khiến tôi liên tưởng đến series game Fatal Frame. Đặc biệt là cơ chế NG+ rất hấp dẫn, hứa hẹn phần thưởng xứng đáng cho những ai chịu khó bỏ công chơi lại vài lần và chấp nhận tính năng save game nhiều hạn chế như các game Resident Evil kinh điển.